Một sáng giữa không khí tất bật vào tháng 9, saigonchildren có một chuyến công tác đến Cần Giờ – một vùng ngoại ô Hồ Chí Minh. Được biết chị Nguyễn Thị Mỹ Linh, một học sinh nhận được học bổng từ saigonchildren cách đây hơn 20 năm đang sinh sống tại đây, các nhân viên phòng Truyền thông không thể bỏ qua cơ hội hẹn hẹn gặp và nghe câu chuyện đặc biệt từ chị.
Xúc động gặp lại người từ saigonchildren, chị Linh bồi hồi kể về khoảnh khắc lần đầu nghe đến tổ chức. “Thật sự đã xảy ra cách đây rất nhiều năm rồi, chỉ nhớ lúc đó là năm chị học lớp 6, gia đình khó khăn lắm, rồi nghe tin Ủy ban thông báo được nhận học bổng mà rất mừng thôi”.
Cần Giờ những năm 90 là một vùng đất trù phú về mặt thiên nhiên; nhưng đổi lại đời sống của người dân vẫn còn rất cơ cực, cho dù nằm trong địa phận Sài Gòn. Hệ thống giao thông kết nối đường sá lúc ấy chưa được phát triển, và ở một vài nơi, những ngọn đèn dầu vẫn là phương tiện thắp sáng phổ biến. Dù chị Linh không đề cập đến, chúng tôi đều có thể hình dung được cả chị và những bạn nhỏ thời đó phần nào cũng có những trải nghiệm khó khăn khi tiếp cận các cơ hội giáo dục.
Chị trải lòng về cuộc sống thời bé, “Ngay từ lúc nhỏ chị đã không sống cùng với ba. Mẹ là người duy nhất nuôi 2 chị em khôn lớn. Chị Hai về sau cũng phải nghỉ học giữa chừng để dốc sức cho chị đi học đến nơi đến chốn. Lúc đó thấy mẹ và chị cực khổ quá, mình thì còn nhỏ nên chỉ có mong một điều duy nhất là cố gắng học thiệt tốt để sau này có việc làm rồi phụ giúp lại gia đình. Thời điểm đó chị chẳng nghĩ gì khác, chỉ suy nghĩ về việc đi học thôi”.
“Học bổng saigonchildren trao tặng hồi chị nhận được đâu đó 700 ngàn đến 1 triệu đồng. Nếu không có sự hỗ trợ từ saigonchildren, gia đình sẽ vẫn ráng cho chị đi học tiếp nhưng gánh nặng thì sẽ còn nhiều lắm. So với cách đây vài chục năm, cộng với hoàn cảnh gia đình còn nhiều khó khăn như vậy, đây được coi như là một số tiền rất lớn cả về vật chất lẫn tinh thần. Nó hỗ trợ gia đình rất nhiều trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, rồi còn được dùng để đóng học phí cho chị nữa nên chị vô cùng quý trọng, từ đó chị cũng được tạo động lực để chị cố gắng học hành”.
Với ý chí vượt khó mạnh mẽ sau ngần ấy năm, cuối cùng chị Linh cũng được hái trái ngọt. Hiện tại, đã gần 15 năm chị theo nghề giáo viên mầm non tại một ngôi trường trong địa phương. Tổ ấm của chị cũng được vun đắp thêm bởi tiếng cười của 2 đứa con nhỏ. Và càng trọn vẹn hơn nữa khi chị đã có thể hoàn thành ước mong ngày xưa, được chung sống và chăm sóc cho người mẹ của mình. Một việc làm gắn bó ổn định, một gia đình nhỏ hạnh phúc, dường như chị Linh đã vô cùng hài lòng và mãn nguyện về cuộc sống của mình.
“Nhiều năm trôi qua, ngay chính bản thân chị cũng có nhiều thay đổi. Nhưng có một điều chị vẫn không hối hận khi từng làm, đó là không bỏ cuộc trên con đường học tập. Suy nghĩ lại thì nếu lúc đó chị không tiếc tục [việc đi học], có lẽ cuộc sống cũng đã khác đi. Dù thế nào thì chị vẫn quyết tâm phải cố gắng học để thay đổi cuộc sống của mình”.